bài văn nghị luận về một câu chuyện

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (184.28 KB, 15 trang )

Đang xem: Bài văn nghị luận về một câu chuyện

HƯỚNG DẪN LÀM BÀI NGHỊ LUẬN XÃ HỘI VỀ CÁC CÂU CHUYỆN
1. Thế nào là bài nghị luận xã hội về tư tưởng, đạo lí?
Nghị luận về một vấn để tư tưởng, đạo lí là bàn về một vấn đề thuộc lĩnh vực tư tưởng, đạo đức,
lối sống,… của con người.
Yêu cầu về nội dung của bài nghị luận này là phải làm sáng tỏ các vấn đề tư tưởng, đạo lí bằng
cách giải thích, chứng minh, so sánh, đối chiếu, phân tích,… để chỉ ra chỗ đúng (hay chỗ sai) của một
tư tưởng nào đó, nhằm khẳng định tư tưởng của người viết.
Yêu cầu về hình thức, bài viết phải có bố cục ba phần; có luận điểm đúng đắn, sáng tỏ; lời văn
chính xác, sinh động.
2. Cách làm bài nghị luận xã hội về tư tưởng, đạo lí
a. Mở bài
– Dẫn dắt vấn đề (về tác giả, xuất xứ, vấn đề nghị luận…).
– Nêu vấn đề (Trích dẫn vấn đề nghị luận: câu nói, hiện tượng…).
– Chuyển ý.
b. Thân bài (Giải thích vấn đề, bàn bạc mở rộng)
– Tóm tắt ngắn gọn lại câu chuyện và nêu ý nghĩa (thay phần giải thích vấn đề).
– Chứng minh sự đúng đắn hoặc sai trái của vấn đề.
– Nhận định, đánh giá vấn đề (Biểu dương thái độ đúng hoặc lên án phến phán thái độ sai trái).
c. Kết bài
– Khẳng định ý nghĩa của vấn đề nghị luận (đúng hay sai, tốt hay xấu).
– Rút ra bài học và liên hệ bản thân.
Đề 1: Suy nghĩ về câu chuyện “Bàn tay yêu thương”:
Trong một tiết dạy vẽ, cô giáo bảo các em học sinh lớp một vẽ điều gì đã làm các em thích
nhất trong đời. Cô thầm nghĩ: “chắc rồi các em cũng lại vẽ những gói quà, những ly kem hoặc
những món đồ chơi, quyển chuyện tranh…”. Thế nhưng cô đã hoàn toàn ngạc nhiên trước một
bức tranh lạ của em học sinh tên là Douglas: Bức tranh vẽ một bàn tay!
Nhưng đây là bàn tay của ai? Cả lớp bị cuốn hút bởi hình ảnh đầy biểu tượng này. Một em
đoán: “Đó là bàn tay bác nông dân”. Một em khác cho rằng: “Bàn tay thon thả thế này phải là
bàn tay của một bác sĩ giải phẩu…”. Cô giáo đợi cả lớp bớt xôn xao dần rồi mới hỏi tác giả.
Douglas cười ngượng ngịu: “Thưa cô, đó là bàn tay của cô ạ!”.
Cô giáo ngẫn ngơ. Cô nhớ lại những phút ra chơi, cô thường dùng bàn tay để dắt Douglas

bước ra sân, bởi em là một cô bé tật nguyền, khuôn mặt không được xinh xắn như các bạn trẻ
khác, gia cảnh từ lâu lâm cảnh ngặt nghèo. Cô chợt hiểu ra, tuy cô vẫn làm điều tương tự với các
em khác, nhưng hóa ra đối với Douglas, bàn tay cô lại mang một ý nghĩa sâu xa, một biểu tượng
của tình yêu thương.

Trong cuộc sống có những tình cảm tốt đẹp xuất phát từ chính tâm hồn mỗi con người.
Những tình cảm tốt đẹp ấy sẽ là nguồn động viên an ủi, động lực đễ những con người bất hạnh
trong cuộc sống có động lực để tiếp tục sống tốt đẹp hơn, vươn lên vượt qua mặc cảm, mang
mọi ngưới xích lại gần nhau hơn. Câu chuyện “Bàn tay yêu thương” đã phần nào nói lên đc điều
đó.
Câu chuyện ngắn kể về tình cảm giữa em học sinh tên là Douglas và cô giáo. Vào giờ ra
chơi, cô giáo thường dắt tay Douglas bước ra sân, bởi em là một cô bé khuyết tật, không được
may mắn như những bạn cùng trang lứa. Em đã vẽ bàn tay cô để thể hiện lòng biết ơn và sự tri
ân của em đối với cô. Qua câu chuyện đã giúp ta hiểu được ý nghĩa lớn lao của tình yêu
thương. Tình yêu thương xuất phát từ tấm lòng không toan tính sẽ giúp mọi người xích lại

gần nhau hơn, mang lại nghị lực vươn lên cho họ trong cuộc sống, giúp họ vượt qua
những bất hạnh của bản thân. Tình yêu thương không chỉ được bộc lộc qua những lời nói,
động viên, mà còn được thể hiện qua chính những hành động nhỏ bé nhưng hết sức chân thành.
Quả thật như vậy, câu chuyện khiến mọi người hiểu rằng nếu tình yêu thương được xuất
phát bằng cả tấm lòng sẽ mang lại giá trị lớn lao trong cuộc sống. Tình yêu thương của cô giáo
được thể hiện qua một hành động nhỏ là dắt tay em vào giờ ra chơi, giúp e hòa đồng cùng bè
bạn. Nhưng chính việc làm nhỏ bé ấy đã mang lại cho … ý chí vượt qua mặc cảm, khuyết tật của
bản thân. Cô giáo đã gửi hết vào đó tất cả tấm lòng yêu thương chân thành đối với đứa học trò
nhỏ. Cô vô tư thể hiện tình cảm của mình đối với em và mong muốn em sẽ được vui vẻ như
những bạn khác. Tuy việc làm nhỏ nhưng đã khiến cho em bé cảm thấy được bù đắp một phần
thiếu xót trong mình, làm cho em cảm thấy được an ủi. Chính vì thế … đã rất biết ơn cô giáo và
thể hiện niềm tri ân của em qua việc vẽ hai bàn tay cô. Không chỉ bằng kiến thức môn vẽ đã
giúp e hoàn thành bức tranh mà chính tất cả tấm lòng biết ơn cô khi được đưa vào đó đã giúp

bức tranh hoàn mỹ hơn. Chính hành động của em đã làm cô giáo cảm thấy thật sự vui và bất
ngờ. Vì cô biết… đã nhận ra được tình cảm của cô dành cho em. Trong cuộc đời, có biết bao con
người bất hạnh và cần giúp đỡ , dù đây chỉ là tình yêu thưỡng giữa con người với con người
được thể hiện qua những hành động nhỏ bé nhất. Đôi khi những cử chỉ thoạt tưởng bình thường
nhưng đấy lại chính là biểu tượng của tình yêu thương.
Tuy nhiên, trong cuộc sống quanh ta vẫn thường bắt gặp những con người thờ ơ, chế giễu
nỗi bất hạnh của người khác. Đôi khi trở thành những con người vô tâm, nhỏ nhen, đi ngược lại
với đạo lí truyền thống “thương người như thể thương thân” của dân tộc ta. Đó là những con
người đáng bị lên án và phê phán. Vì thế hãy thể hiện niềm yêu thương người khác qua
những việc làm nhỏ nhoi. Thế giới sẽ tốt đẹp hơn khi tình yêu thương, tri ân được san sẻ cho
nhau.
Nói tóm tại, đối với mỗi học sinh chúng ta cần sống chan hòa, yêu thương thầy cô, bè bạn.
Mọi người không nên nghĩ rằng việc làm nhỏ là vô ích. Đôi khi đấy là cả một động lực giúp
người khác vươn lên bất hạnh. Vì yêu thương là không có giới hạn và khi trao niềm yêu thương
cho ai đó, nó sẽ có giá trị đích thực, lớn lao khi được xuất phát bằng cả trái tim và không toan
tính.
=================

Đề 2: Nêu suy nghĩ về câu chuyện “Chiếc bình nứt”:
Một người có hai chiếc bình lớn để chuyển nước. Một trong hai chiếc bình bị nứt
nên khi gánh từ giếng về, nước trong bình chỉ còn một nửa. Chiêc bình lành rất hãnh diện
về sư hoàn hảo của mình, còn chiếc bình nứt luôn dằn vặt, cắn rứt vì không hoàn thành
nhiệm vụ. Một hôm chiếc bình nứt nói với người chủ: ‘”Tôi thực sự thấy xấu hổ về mình.
Tôi muốn xin lỗi ông… Chỉ vì tôi nứt mà ông không nhận được đầy đủ những gì xứng
đáng với công sức mà ông bỏ ra “Không đâu – ông chủ trả lời – khi đi về ngươi có chú ý
tới luống hoa bên đường hay không? Ngươi không thấy hoa chỉ mọc bên này đường phía
của nhà ngươi sao? Ta đã biết được vết nứt của nhà ngươi nên đã gieo hạt giông hoa phía
bên ấy. Trong những năm qua, ta đã vun xới cho chúng và hái chúng về trang hoàng căn
nhà. Nếu không có ngươi, nhà ta có được ấm cúng và duyên dáng như thế này không?”.

Con người sinh ra vốn không ai hoàn hảo, và mỗi người chúng ta cũng đã tự chất vấn về
bản thân mình không biết bao nhiêu lần trong đời? Khi chúng ta nhìn lại mình, hẳn ta sẽ thấy
còn thật nhiều điều thiếu sót, những chỗ khuyết, những vết xước. Và như thế, câu chuyện về
chiếc bình nứt mà chúng ta sắp bàn dưới đây chính là câu chuyện dành cho những ai chưa bao
giờ thấy mình hoàn hảo.
Chuyện kể về một người có hai chiếc bình lớn để chuyển nước. Một trong hai chiếc bình
bị nứt nên khi gánh từ giếng về, nước trong bình chỉ còn một nửa. Chiếc bình nứt vì thế mà luôn
thấy dằn vặt, cắn rứt, nên một ngày nó nói với người chủ nỗi xấu hổ của mình, nó xin lỗi ông vì
không hoàn thành nhiệm vụ gánh nước một cách trọn vẹn. Và rồi, trước nổi mặc cảm của chiếc
bình nứt, người chủ đã trả lời: chính nhờ vết nứt của chiếc bình mà nước gieo xuống cho những
luống hoa mọc lên, duyên đáng và xinh đẹp…Vết nứt là tượng trưng cho khiếm khuyết, cho
những gì không trọn vẹn trong bản thân mỗi con người. Nhưng cũng như chiếc bình – dù nứt
mà vẫn có ích cho đời – gieo nguồn nước cho những luống hoa mọc lên. Mỗi người chúng ta –
dù không hoàn hảo như chiếc bình lành, nhưng ai cũng có những giá trị riêng, những đóng góp
riêng cho xã hội. Chính điều đó làm nên những chỗ đứng khác nhau của mỗi con người trong
cuộc đời.
Quả thật như vậy, con người vẫn thường hay băn khoăn về bản thân, vì theo cách tự
nhiên, tất cả mọi người trong cuộc đời này đều yêu thích và hướng về cái đẹp, ưa chuộng sự
toàn thiện, toàn mĩ. Vì thế nên khi chúng ta nhận thấy mình không hoàn hảo, thấy mình có
những khuyết điểm, những mặt hạn chế, thấy mình không bằng được người ta, không được tốt
đẹp như người khác… chúng ta sẽ thấy khó chịu và cắn rứt – cũng như chiếc hình nút luôn
mang niềm mặc cảm khi so sánh nó với chiếc bình lành. Thật vậy, có biết bao khiếm khuyết
khiến chúng ta mặc cảm về bản thân mình. Một đôi tay không lành lặn, một giọng hát không
hay, một khả năng toán học dở tệ hay một gia cảnh kém đầy đủ… tất cả đối với chúng ta thật
đáng buồn, thật là những vết nứt khó xoá bỏ. Và như thế, chúng ta cứ mãi dằn vặt về bản thân
mình. Thế nhưng, chúng ta quên mất rằng, đằng sau những khiếm khuyết ấy, mỗi người vẫn
luôn có những giá trị riêng. Nước chảy ra từ khe nứt của chiếc bình không lành lặn kia đã gieo
mầm sự sống cho những luống hoa ven đường. Chúng ta cũng từng biết một Nguyễn Ngọc Ký
dù liệt hai tay nhưng vẫn đi học và học giỏi với những nét chữ, những con số viết ra khó nhọc
từ đôi chân. Ông trở thành tấm gương chiến đấu với nghịch cảnh không mệt mỏi. Từ một đôi

tay không trọn vẹn, từ nỗi bất hạnh của số phận – từ những “vết nứt”, Nguyễn Ngọc Ký đã làm
được hơn rất nhiều những gì mà số phận đã định cho ông. Mỗi người chúng ta cũng thế, chúng

ta có thể thiếu sót, khiếm khuyết ở điểm này nhưng ta vẫn còn những giá trị tốt đẹp ở điểm
khác. Có thể bạn sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, nhưng nhờ đó bạn biết nâng niu
những niềm vui dù nhỏ nhặt nhất ở cuộc đời, biết quý trọng và bảo vệ tình yêu thương giữa
mình với mọi người xung quanh. Bởi vì mọi thứ trong cuộc sống chỉ có tính tương đối, bởi vì
không có gì là “bất hạnh hoàn toàn”, “khiếm khuyết hoàn toàn” – nếu bạn biết mở rộng đôi mắt
lạc quan để nhìn nhận và yêu thương cuộc sống, để yêu thương và quý trọng chính bản thân
mình.
Tuy nhiên bên cạnh đó còn có nhiều người nhìn người khác rồi chỉ toàn thấy mình xấu
xí, kém cỏi và cứ mãi dằn vặt trách cứ bản thân. Và cũng vì thế họ luôn sống gò bó, khép mình,
tự ti, thiếu tự tin, nghị lực sống. Đó là những suy nghĩ tiêu cực, kiềm hãm sự cố gắng vươn lên
của mỗi bản thân chúng ta. Vì thế, mỗi con người, đối diện với những khiếm khuyết của bản
thân, nên học cách chấp nhận sự không hoàn hảo ấy và đồng thời cần biết vươn đến những điều
tốt đẹp.
Nói tóm lại, câu chuyện “Chiếc bình nứt” khép lại, để lại cho chúng ta thật nhiều suy tư.
Đối diện với những khiếm khuyết của chính mình, mỗi người cần học cách chấp nhận, đồng
thời biết hướng đến những điều tốt đẹp của bản thân. Bởi vì mỗi chúng ta sinh ra đều mang
trong mình những giá trị và khả năng vô giá. Bởi vì cuộc sống của mỗi chúng ta đều có thể như
chiếc bình nứt, dù nứt nhưng vẫn gieo nguồn nước cho những luống hoa mọc lên, tươi đẹp và
có ích cho cuộc đời…
=================
Đề 3: Suy nghĩ về câu chuyện “Cái kén bướm”:
Một cậu bé tìm thấy cái kén bướm. Một hôm cậu thấy cái kén hé lỗ nhỏ. Cậu ngồi
hàng giờ nhìn chú bướm nhỏ cố thoát mình ra khỏi cái lỗ nhỏ xíu. Rồi cậu bé thấy mọi
việc không tiến triển gì thêm. Hình như chú bướm không thể cố hơn được nữa?! Vì thế,
cậu quyết định giúp chú bướm nhỏ. Cậu lấy kéo rạch cho cái lỗ to thêm.Chú bướm dễ
dàng thoát ra khỏi cái kén. Nhưng thân mình nó sưng phồng lên, đôi cánh thì nhăn nhúm.

Còn cậu bé cứ ngồi quan sát cái kén với hy vọng một lúc nào đó thân mình chú bướm sẽ
xẹp lại và đôi cánh xòe rộng hơn đủ để nâng đỡ thân hình…Nhưng chẳng có gì thay đổi!
Sự thật là chú bướm đã phải bò loanh quanh suốt quãng đời còn lại với đôi cánh nhăn
nhúm và thân hình sưng phồng. Nó chẳng bao giờ có thể bay được. Có một điều mà cậu bé
không thể hiểu: cái kén chật chội khiến chú bướm phải nỗ lực mới chui qua được cái lỗ
nhỏ xíu kia là quy luật tự nhiên tác động lên đôi cánh và cơ thể của bướm, giúp chú có thể
bay ngay khi thoát ra ngoài.Đôi khi đấu tranh là rất cần thiết trong cuộc sống. Nếu ta
quen sống một cuộc đời phẳng lặng, dễ dàng, ta sẽ mất đi sức mạnh tiềm tàng mà bẩm
sinh mỗi người đều có. Và chẳng bao giờ ta có thể bay được. Vì thế, nếu bạn thấy mình
đang phải vượt qua nhiều áp lực và căng thẳng thì hãy tin rằng sau đó bạn sẽ trưởng
thành hơn.
Khó khăn thử thách là điều cần có trong cuộc sống, nó giúp ta trưởng thành hơn để có thể
tiến đến thành công. Không nên dựa dẫm vào người khác quá nhiều mà phải biết tự vượt qua
khó khăn của mình. Phải biết giúp đỡ người khác nhưng cần giúp đỡ đúng lúc, đúng chỗ nếu
không sẽ gây ra hậu quả. Đó là lời khuyên từ câu chuyện “Cái kén bướm”? Vậy chúng ta có suy
nghĩ như thế nào về ý nghĩa câu chuyện ấy?

Chuyện kể về một cậu bé tìm thấy cái kén bướm khó khăn chui qua cái lỗ nhỏ. Cậu
quyết định giúp chú bướm nhỏ. Cậu lấy kéo rạch cho cái lỗ to thêm. Chú bướm dễ dàng thoát ra
khỏi cái kén. Nhưng thân mình nó sưng phồng lên, đôi cánh thì nhăn nhúm. Và từ đấy chú
bướm đã phải bò loanh quanh suốt quãng đời còn lại với đôi cánh nhăn nhúm và thân hình sưng
phồng. Nó chẳng bao giờ có thể bay được. Thông qua sự việc cậu bé và cái kén bướm, ta rút ra
được một quy luật tự nhiên cũng như quy luật xã hội: Khó khăn thử thách là cơ hội, giá đỡ để
con người tồn tại trưởng thành và để đạt được thành công. Sự giúp đỡ là đáng quý, nhưng giúp
đỡ không đúng nơi đúng lúc sẽ làm phản tác dụng và gây hại cho người được giúp.
Quả đúng như vậy, khó khăn thử thách là cơ hội để ta có kinh nghiệm, có kỹ năng để có
thể vượt qua được những chông gai sau này. Trước khó khăn thử thách, phải bình tĩnh và cố
gắng vượt qua, không nên vội bỏ cuộc, chỉ có như thế mới mong đạt được những điều mình
mong muốn. Cho dù trước mắt có nhiều khó khăn, có trắc trở và gần như không thể vượt qua, ta

cũng phải chấp nhận và vượt qua. Nếu không vượt qua được những khó khăn trước mắt, ta sẽ
không thể trưởng thành và sẽ không bao giờ thành công mà sẽ như chú bướm nhỏ. Trong cuộc
sống, sự giúp đỡ luôn đáng quý và cần thiết. Nhưng giúp đỡ không đúng lúc sẽ làm cho người
được nhận sự giúp đỡ mất đi cơ hội để rèn luyện, trưởng thành, thiếu đi kỹ năng sống, không tự
mình làm chủ được cuộc sống, khó đạt được thành công sau này. Hậu quả, khiến người được
giúp sống dựa dẫm, phụ thuộc vào người khác, yếu đuối, không có nghị lực để vươn lên. Trong
cuộc sống có rất nhiều người tự nỗ lực vượt qua khó khăn để cuối cùng dẫn đến thành công
như: Bác Hồ (bằng ý chí của mình đã đi đến cái đích mà Người mong muốn – độc lập tự do cho
dân tộc). Những học sinh nghèo vượt khó, vừa phụ giúp gia đình vừa đi học mà cuối cùng đậu
vào các đại học danh tiếng với số điểm rất cao.
Tuy nhiên, trong cuộc sống hiện nay còn nhiều bạn trẻ sống thiếu niềm tin, kông có ý
thức nghị lực tự vươn lên trong cuộc sống trong học tập. Họ hay thường có thái độ ỷ lại. Đó là
những cách sống đáng bị chê trách. Bên cạnh đó cũng có những người có lòng tốt, muốn giúp
đỡ người khác nhưng hời hợt, lại đặt tình thương và sự quan tâm ấy không đúng lúc, đúng chỗ
nên gây ra những hậu quả đáng tiếc cũng cần phải rút kinh nghiệm cho bản thân mình.
Nói tóm lại, sự nỗ lực, cố gắng vượt qua khó khăn sẽ giúp ta nhiều điều, sẽ cho ta thêm
sức mạnh, kinh nghiệm và cơ hội đạt đến thành công. Chúng ta không được bỏ cuộc, phải luôn
vươn lên vì ước mơ của mình. Nếu có được sự trợ giúp thì ta phải trân trọng và càng thêm nỗ
lực chứ không được ỷ lại hay dựa dẫm. Cần cân nhắc thật kỹ trước khi giúp người khác để tránh
gây ra những hậu quả đáng tiếc và day dứt về sau – như cậu bé sẽ mãi ân hận vì đã làm cho
bướm nhỏ không bay được.
================
Đề 4: Suy nghĩ về câu chuyện “Hai biển hồ”:
Người ta bảo ở bên Palestine có hai biển hồ… Biển hồ thứ nhất gọi là biển Chết.
Đúng như tên gọi, không có sự sống nào bên trong cũng như xung quanh biển hồ này.
Nước trong hồ không có một loại cá nào có thể sống nổi mà người uống cũng bị bệnh.
Không một ai muốn sống ở gần đó. Biển hồ thứ hai là Galilê. Đây là biển hồ thu hút khách
du lịch nhiều nhất. Nước ở biển hồ lúc nào cũng trong xanh mát rượi, con người có thể
uống được mà cá cũng có thể sống được. Nhà cửa được xây cất rất nhiều ở nơi đây. Vườn
cây ở đây tốt tươi nhờ nguồn nước này…

Nhưng điều kỳ lạ là cả hai biển hồ này đều được đón nhận nguồn nước từ sông
Jordan. Nước sông Jordan chảy vào biển Chết. Biển Chết đón nhận và giữ lại riêng cho
mình mà không chia sẻ. Biển hồ Galilê cũng đón nhận nguồn nước từ sông Jordan rồi từ
đó tràn qua các các hồ nhỏ và sông lạch, nhờ vậy nước trong biển hồ này luôn sạch và
mang lại sự sống cho cây cối, muông thú và con người.
Thiên nhiên là bà mẹ lớn của vạn vật, đặc biệt là của con người. Thiên nhiên không chỉ
cung cấp cho ta của cải vật chất như đất đai, cây cối, nguồn nước, thức ăn… mà còn dạy cho ta
những bài học quý báu của cuộc sống. Tôi mới học được một bài học tuyệt vời từ một hiện
tượng đặc biệt của tự nhiên trong câu chuyện”Hai biển hồ”. Bài học đã được học nhiều trong
sách vở nhưng đến tận bây giờ tôi mới thực sự hiểu. Bạn có muốn biết không?
Chuyện kể rằng, ở Palestine có hai biển hồ lớn cùng bắt nguồn từ sông Jordan, đó là
biển Chết và biển Ga-li-lê. Biển Chết đúng như tên gọi của nó không có sự sống nào. Nước
trong hồ không có một loài cá nào có thể sống nào người uống vào cũng sẽ bị bệnh. Trái lại,
nước trong biển Ga-li-lê lúc nào cũng trong mát, ngọt lành, là môi trường sống thuận lợi cho
cây cỏ và tôm cá ai cũng thích biển Ga-li-lê vì sự sống nơi đây luôn luôn nhộn nhịp. Sở dĩ như
thế vì biển Chết tham lam chỉ muôn giữ nước lại cho riêng mình, không san sẻ cho ai khác nên
dòng nước trong lòng nó mặn đến nỗi sự sống không thể sinh sôi, ngược lại, biển Ga-li-lê sau
khi có được nguồn nước trong lành, nó lại mở lòng mình, tràn qua các sông lạch khác. Biển Gali-lê cho nước đi vào nơi khác và cũng nhận nước từ các nơi khác về. Vì vậy, nước trong biển
hồ này luôn sạch, mang lại sự sống cho cây cối, muông thú và con người. Từ câu chuyện trên
chúng ta cần rút ra bài học: trong đời sống, con người luôn luôn cần phải có sự sẻ chia, yêu
thương lẫn nhau.
Quả thật vậy, câu chuyện trên không chỉ là một bài học thú vị về địa lí mà còn là bài học
sâu sắc về cách mà con người cần phải sống với nhau. Trong đời sống, con người luôn luôn cần
phải có sự sẻ chia, yêu thương lẫn nhau. Phải chăng đó là cách sống, cách hành xử quan trọng
nhất mà mỗi người cần có? Trong cuộc sống, chia sẻ không đơn thuần chỉ là cho và nhận. Trong
gia đó là sự quan tâm, lo lắng, săn sóc, lắng nghe của cha mẹ với con cái, của vợ với chồng, của
người lớn với trẻ nhỏ, của anh chị với các em; với hàng xóm giềng đó là sự cảm thông, san sẻ
mỗi khi “tối lửa tắt đèn”, là sự giúp đỡ mỗi khi gặp hoạn nạn. Còn trong xã hội, sự chia sẻ mang

tính chất rộng lớn lao hơn, đó là sự sẻ chia bát cơm manh áo với đông bào gặp nạn, là sự nương
tựa, che chở, đồng cảm với những số phận kém may mắn… Sự sẻ chia không phân biệt chủng
tộc, giai cấp, lãnh thổ, tổ quốc ta. Từ em nhỏ đến cụ già đều cần sẵn sàng chia sẻ yêu thương.
Bạn có thể dễ dàng bắt gặp trên phố những em nhỏ tươi cười chia sẻ với nhau từng mẩu bánh,
viên kẹo hay một thanh niên nhường chỗ cho cụ già trên xe buýt hoặc hình ảnh những ông, bà
lão cùng khoác tay nhau qua đường… Những người sẻ chia và nhận chia sẻ đều hạnh phúc. Sự
chia sẻ không chỉ là việc cho đi hay nhận lại những của cải vật chất còn là sự trao gửi những giá
trị tinh thần, những niềm tin yêu. Đôi khi sẻ chia là sự im lặng, lắng nghe. Mà cũng có khi, nó
chỉ là ánh nhìn động viên hay nụ cười hé nở trên môi. Sự sẻ chia đôi khi thật nhỏ bé nhưng nó
lại có sức mạnh rất lớn. Một nụ cười cũng đủ làm người khác ấm lòng, một ánh mắt cũng giúp
người ta có thêm nghị lực, sự lắng nghe cũng giúp người khác nhẹ đi nỗi lòng. Sự sẻ chia thực
sự làm cho con người thấy nhẹ nhõm, thoải mái. Sự sẻ chia là sợi dây vô hình, có sức mạnh kì
diệu. Nó gắn kết người với người. Nó làm cho mọi người gần nhau hơn, hiểu nhau hơn, cảm
thông và yêu thương nhau hơn. Con người sống với nhau rất cần sự yêu thương, san sẻ yêu

thương, san sẻ chính là hạt giống của tâm hồn mỗi người. Những người san sẻ, yêu thương sẽ
luôn cảm thấy tâm hồn mình giàu có như nước ở lòng biển Ga-li-lê.
Tuy nhiên, trong cuộc sống xung quanh ta đâu đó còn những người chỉ biết khư khư giữ
lấy những gì mình có, chỉ biết đến mình, thờ ơ, bàng quang trước nỗi đau của người khác… Vì
thế sự sống trong họ sẽ dần héo khô, chết dần chết mòn như nước trong biển Chết vậy. Đó là
những lối sống đáng bị lên án và phên phán.
Nói tóm lại: “Trí tuệ giàu lên vì những gì nó nhận được, trái tim giàu lên vì những gì nó
cho đi”. Con người sống với nhau cần có sự chia sẻ “Một ánh lửa chia sẻ là một ánh lửa lan toả.
Đôi môi hé mở thu nhận được nụ cười. Bàn tay có mở rộng ban trao, tâm hồn mới tràn ngập vui
sướng”. Đó là bài học mà chúng ta nhận được từ thiên nhiên. Thiên nhiên đã gieo vào hôm nay
những mầm ươm tươi tốt đã tặng ta những món quà nhiệm màu của sự sống. Chúng ta hãy tìm
hiểu, cảm nhận và chia sẻ những món quà thú vị từ cuộc sống.
====================
Đề 5: Suy nghĩ về ý nghĩa của câu chuyện “Hoa hồng tặng mẹ”:

Anh dừng lại tiệm bán hoa để mua hoa tặng mẹ. Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng
300km. Khi bước ra khỏi xe, anh thấy có một bé gái đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi
nó sao lại khóc:
– Cháu muốn mua một bông hồng để tặng mẹ cháu-nó nức nở-nhưng nó chỉ có 35 xu
trong khi giá 1 bông hồng đến 2 đôla. Anh mỉm cười nói với nó:
– Đến đây chú sẽ mua cho cháu.
Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt 1 bó hồng thật to gửi tặng mẹ. Xong xuôi anh hỏi
nó có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng trả lời:
– Dạ chú cho cháu đi nhờ xe đến nhà mẹ cháu.
Rồi nó chỉđường cho anh lái xe đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ mới đắp.
Nó chỉ ngôi mộ và nói:
– Đây là nhà của mẹ cháu.
Nói xong, nó ân cần đặt nhánh hồng lên mộ. Tức thì anh quay lại tiệm bán hoa, hủy
bỏ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và mua một bó hồng thật đẹp. Suốt đêm đó anh đã lái xe một
mạch 300km về nhà mẹ anh và trao tận tay bà bó hoa.
Trong cuộc sống nhộn nhịp, tất bật này có lúc ta vô tình lướt qua những điều tưởng
chừng như nhỏ nhoi để rồi khi dừng lại tại một khoảng lặng ngắn và nghĩ lại…ta mới ngỡ ra
rằng nó thật ý nghĩa. Đó dường như là sự vô tâm của con người khi mải mê hướng tới cái gì đó
to lớn hơn mà quên rằng chính điều bé nhỏ ấy lại là một phần quan trọng để làm nên ý nghĩa
tươi đẹp của cuộc sống. Và câu chuyện “Hoa hồng tặng mẹ” là câu chuyện cảm động về tình
mẫu tử. Hơn thế nữa nó còn mang một ý nghĩa nhân sinh sâu sắc.
Câu chuyện kể về hai người con mua hoa tặng mẹ. Anh dừng lại tiệm bán hoa để mua
hoa nhờ chuyển về tặng mẹ. Khi bước ra khỏi xe anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa
hè vì không có đủ tiền để mua một bông hồng tặng mẹ. Anh giúp cô bé mua bông hồng tặng
mẹ, chở cô bé đến “nhà mẹ” cô ấy. Anh hết sức bất ngờ khi nhà mẹ cô bé là “một phần mộ mới
đắp. Anh liền quay quay cửa hàng hủy dịch vụ gửi hoa và tự tay mua một bó hoa và suốt đêm
lái xe về nhà tận tay tặng mẹ bó hoa. Dường như tình yêu ấm áp của cô bé đã đánh thức được và
đưa anh về với những giá trị thực tại. Đúng, bây giờ thì anh đã hiểu ra dù mình đã trưởng thành

rồi nhưng vẫn có những phút giây vô tâm…đối với mẹ – người đã sinh thành và nuôi dưỡng anh
nên người.
Quả thật như vậy, mẹ lớn lao, mẹ cao cả, mẹ là tất cả, là món quà vô giá mà ta nhận
được. Mẹ là tình yêu thiêng liêng nhất không gì có thể sánh được. Mẹ là người mang nặng đẻ
đau, chăm nuôi con khôn lớn, gần gũi chia sẻ những buồn vui với con, lo lắng, dõi theo con
từng bước trong cuộc đời. Mẹ sẵn sàng hy sinh cho con tất cả mà không hề tính toán. Mẹ là
một dòng suối tươi mát, là một thiên thần mà thượng đế đã ban tặng cho những đứa con. Tình
mẹ bao la, rộng lớn như đại dương.
Tuy nhiên, thử hỏi trong cuộc sống đầy bộn bề lo toan này có nhiều không những tấm
lòng hiếu thảo như anh thanh niên và cô bé trong câu chuyện. Đừng nói đến việc tặng những
bông hoa đẹp nhất cho mẹ mà ngay cả một lời nói nhẹ nhàng đầy yêu thương cũng không hề có.
Họ bỏ qua nó, một điều rất nhỏ nhặt ấy để chạy theo những điều xa xỉ vô ích. Họ đâu biết rằng
cái điều mà họ cho là nhỏ nhặt ấy lại vô cùng quý giá và to lớn đối người mẹ. Bên cạnh đó xã
hội ta ngày nay không thiếu những con người vô trách nhiệm, thờ ơ với bậc sinh thành ra mình.
Không một lần họ quan tâm xem bố mẹ họ hiện tại đang như thế nào, có khỏe không mà ngược
lại họ lại luôn khiến cho bố mẹ lo lắng về mình. Vậy mà những người đó vẫn sống một cách vui
vẻ, an nhàn mặc cho bố mẹ cực nhọc lam lụng. Đó là những hạn người đáng bị phê phán và
che trách. Vì thế, xin một lần hãy dừng lại trước dòng đời xuôi ngược để tìm lại cho mình
những khoảng yên tĩnh, những bài học sâu sắc về tình mẫu tử để ta có thể trở về bên tình yêu
của mẹ mãi mãi. Nếu ai đã làm cho mẹ phải buồn, phải đau đớn thì xin hãy nhớ rằng:
“Ai có mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không”.
Nói tóm lại, con người ta chỉ biết tiếc nuối khi những gì đã đi qua, đã vượt ra khỏi tầm
tay của mình. Câu chuyện này có ý nghĩa sâu sắc đối với tất cả mỗi chúng ta. Nó như đánh thức
chúng ta, đưa ta trở về và giữ lấy những giá trị thực tại của cuộc sống. Mẹ sẽ sống mãi trong
tâm hồn con. Sẽ mãi là như vậy. Bởi:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suôt đời lòng mẹ vẫn theo con”.
==================
Đề 6: Hãy nêu ý kiến của em về lời khuyên sau ở phần cuối câu chuyện “Lỗi lầm và

Xem thêm: quản lý đặt phòng khách sạn bằng excel

sự biết ơn”:
Hai người bạn cùng đi qua sa mạc. Trong chuyến đi, hai người có xảy ra một cuộc
tranh luận và một người nổi nóng không kiềm chế được mình đã nặng lời miệt thị người
kia. Cảm thấy bị xúc phạm, anh không nói gì, chỉ viết lên cát: “Hôm nay, người bạn tốt
nhất của tôi đã làm khác đi những gì tôi nghĩ”.
Họ đi tiếp thì đến một ốc đảo và quyết định đi bơi. Người bị miệt thị lúc nãy bây giờ
bị đuối sức và chìm dần xuống. Người bạn kia đã tìm cách cứu anh. Khi đã lên bờ, anh lấy
một miếng kim loại khắc lên đá: “Hôm nay, người bạn tốt nhất của tôi đã cứu sống tôi.
Người kia hỏi: “Tại sao khi tôi xúc phạm anh, anh viết lên cát còn bây giờ anh lại
khắc lên đá”.
Anh ta trả lời: “Những điều viết lên cát sẽ mau chóng xóa nhòa theo thời
gian nhưng không ai có thể xóa được những điều tốt đẹp ghi tạc lên đá, trong lòng người.

Trên đời có vô vàn điều không chắn chắn. Nhưng tôi biết chắc có một điều rất chắc chắn
rằng không ai hoàn thiện cả. Dù có là một thiên thần, một bà tiên hay một ông Bụt cũng có lúc
mắc sai lầm và chịu ơn người khác. Tuy vậy, nhưng mắc sai lầm rồi thì chán nản, chịu ơn người
khác rồi thì thờ ơ như không có đúng không? Không, chắc chắn là không! Hãy nhớ rằng mỗi
chúng ta cần học cách viết những nỗi đau buồn, thù hận lên cát và khắc ghi những ân nghĩa lên
đá. Đó chính là bài học rút ra từ câu chuyện “Lỗi lầm và sự biết ơn”.
Câu chuyện kể về, anh chàng bị miệt thị đã viết lên cát: “Hôm nay người bạn tốt nhất
của tôi đã làm khác đi những gì tôi nghĩ”. Và khi anh chàng kia cứu anh thoát chết, anh cũng đã
khắc lên đá rằng: “Hôm nay người bạn tốt nhất của tôi đã cứu sống tôi”. Khi được hỏi vì sao,
anh ta trả lời: “Những điều viết lên cát sẽ mau chóng xóa nhòa theo thời gian, nhưng không ai
có thể xóa được điều tốt đẹp đã được ghi tạc trên đá, trong lòng người”. Vậy mỗi chúng ta hãy
học cách viết những nỗi buồn, thù hận lên cát và khắc ghi những ân nghĩa lên đá.
Quả thật như vậy, cát luôn là những hạt li ti, nhỏ bé, chỉ cần vài cơn sóng mạnh, những
nỗi buồn sẽ bị xóa đi. Còn đá, đá là một vật thể cứng, bền chắc, dù thời gian có trôi qua thì đá
vẫn còn nguyên vẹn. Khi khắc ghi những ân nghĩa lên đá, nó sẽ tồn tại mãi mãi và vĩnh viễn về
sau. Con người ai mà chẳng có một lần lầm lỗi. Chúng ta nên học cách tha thứ để cuộc sống trở

nên tươi đẹp hơn. Tâm hồn bạn sẽ thanh thản hơn khi không còn những lo toan, hận thù, ghen
ghét. Thử hỏi, cuộc sống của bạn có thanh thản, nhẹ nhàng không khi trong đầu bạn chỉ toàn là
sự thù hận? Cát một thứ vô tri vô giác nhưng nó có thể xóa đi dấu vết một cách nhanh chóng.
Đấy chính là lý do vì sao ta nên viết những nỗi đau buồn, thù hận lên cát. Thế nhưng qua những
lỗi lầm ấy, ta tìm thấy được sự giúp đỡ từ mọi người. Ta cần phải biết ơn sự giúp đỡ ấy: Đó là
truyền thống văn hóa của dân tộc Việt Nam từ xưa đến nay. Đó chính là một phương tiện để ta
thực hiện việc biết ơn ấy. Đá luôn tồn tại và những ân tình ta khắc ghi trên đá cũng sẽ tồn tại và
những ân tình ta khắc ghi trên đá cũng sẽ tồn tại mãi mãi. Cũng giống như câu: “Thêm một
người bạn là bớt một kẻ thù”. Tất cả sẽ làm cho đời sống tinh thần của bạn trở nên thanh thản và
bình yên hơn.
Tuy nhiên, cuộc sống quanh ta vẫn còn những thù hằn, ghen ghét, đố kị lẫn nhau. Đó
chính là những người có lối sống nhỏ nhoi, ích kỉ. Họ thậm chí còn không biết được khái niệm
của sự tha thứ và biết ơn. Đó quả là những hành động đáng bị phê phán.
Nói tóm lại, chúng ta sẽ chẳng mất nhiều công sức để làm cho cuộc sống thêm đẹp hơn.
Cuộc sống luôn có lỗi lầm và hãy học cách chấp nhận điều đó. Hãy trở thành những con người
biết tha thứ và biết ơn. Vậy mỗi chúng ta nên học cách viết những nỗi đau buồn, thù hận lên cát
và khắc ghi những ân nghĩa lên đá.
================
Đề 7: Trình bày suy nghĩ của em về lẽ sống ở đời trong bài thơ “Một khúc ca xuân”
của Tố Hữu có viết:
…“Nếu là con chim, chiếc lá
Thì con chim phải hót, chiếc là phải xanh
Lẽ nào vay mà không có trả
Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình?”
“Cái quý giá nhất của con người là đời sống. Vì đời người chỉ sống có một lần”. Vậy phải
sống sao cho “khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí, cho khỏi hổ thẹn

vì dĩ vãng ti tiện và đớn hèn?”. Để trả lời với tất cả chúng ta câu hỏi đó, trong bài “Một khúc ca
xuân”, Tố Hữu đã tâm sự bằng những câu thơ giản dị mà rất sâu sắc:

…“Nếu là con chim, chiếc lá
Thì con chim phải hót, chiếc là phải xanh
Lẽ nào vay mà không có trả
Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình?”
Bằng hình ảnh “Nếu là con chim, chiếc lá – Thì con chim phải hót – chiếc là phải xanh”,
Tố Hữu muốn khẳng định trước hết sống phải có ích cho đời. Là con chim không chỉ biết kêu
mà cao hơn nữa phải biết cất tiếng hót ca lanh lảnh hót cho đời, tạo nên những bản nhạc rộn rã
tươi vui cho đất trời. Cũng như vậy, đã là chiếc lá thì chiếc lá phải xanh tươi đưa lại sức sống
cho cây cối, làm mát mắt cho đời và hút nhiều thán khí, nhả ra nhiều ô-xy đem lại sự sống cho
con người và muôn loài vật trên trái đất này. Ngay cả những sinh vật hết sức nhỏ bé như thế, mà
chúng còn biết hiến dâng những gì tốt đẹp nhất, có ý nghĩa nhất giúp ích cho đời.
Quả thật như vậy, con người chúng ta phải có lẽ sống đẹp. Mà sống đẹp là có “vay” có
“trả” và cao hơn nữa sống là cống hiến, hy sinh cho đời. Muốn sống cho xứng đáng tên gọi
thiêng liêng cao quý của mình. Mỗi chúng ta phải có lẽ sống đẹp. Nghĩa là phải biết ứng xử một
cách đẹp đẽ giữa người với người, giữa cá nhân với cộng đồng, với quê hương đất nước. Nói
như Tố Hữu, lẽ sống đẹp là lẽ sống có “vay” thì có “trả”, có “nhận”, thì phải có “cho”, phải
cống hiến hy sinh sức lực, tâm trí, thậm chí là cả sự sống của mình cho đời, để đời ngày một
“đàng hoàng”, “tươi đẹp hơn”. Mỗi chúng ta giờ đây được sống trên đời, hít thở khí trời, đứng
thẳng hai chân kiêu hãnh làm người, chúng ta đã được nhận quá nhiều từ công sinh thành, nuôi
dưỡng của cha mẹ, ông bà tổ tiên, từ tình yêu thương đùm bọc của bà con, đồng bào, từ sự hy
sinh của biết bao anh hùng liệt sĩ đã đổ máu xương để xây dựng quê hương và giữ gìn đất nước
thanh bình tươi đẹp như hôm nay… Điều đó cũng có nghĩa là chúng ta đã được thừa hưởng biết
bao thành quả của người đi trước để lại và người khác đem cho. Như thế là chúng ta đã “vay”,
đã “mắc nợ” người thân, nhân dân, đất nước nhiều rồi! Là con người vốn giàu nhân cách và
lòng tự trọng, chúng ta phải “trả”, hơn nữa phải “cho” nhiều hơn những gì mà chúng ta đã
“vay”, đã “nhận”. Đó là hành động vừa đúng với nhân tâm, vừa hợp với đạo lý “ăn quả nhớ kẻ
trồng cây”, “uống nước nhớ nguồn”. Thực tế chứng minh rằng trong sự nghiệp xây dựng chính
quyền và bảo vệ nền độc lập của Tổ quốc, ta đã có biết bao con người sống rất đẹp cho đạo lý,
lẽ sống “trả”, “vay” đó, như Võ Thị Sáu, Nguyễn Văn Trỗi, Lý Tử Trọng, Đặng Thùy Trâm,…
Họ sẵn sàng “cho” cả cuộc đời, sẵn sàng đổ máu mình cho Tổ quốc đơm hoa Độc lập, kết trái tự

do. Noi theo những tấm gương cao đẹp đó, giờ đây, những người đang sống lại tiếp tục hy sinh,
cống hiến tâm trí và sức lực của mình để làm giàu cho Tổ quốc. Hàng ngày, hàng giờ trên đất
nước ta có biết bao con người đã “cho” đi những giọt mồ hôi thấm đẫm tâm não để “nhận” lại
những công trình khoa học, những sản phẩm lao động; hoặc “cho” đi những giọt máu đào nhân
đạo để cho người bệnh có nụ cười ngọt ngào, vì sự sống được hồi sinh; hoặc “cho” đi những
đồng tiền mà mình tiết kiệm được để cho những người nghèo, cơ nhỡ có những điều kiện vật
chất tối thiểu để hướng cuộc đời về phía tương lai.
Tuy nhiên, bên cạnh biết bao con người ngày đêm miệt mài học tập, lao động, cống hiến
tài năng sức lực cho xã hội, đất nước, thì có một bộ phận không nhỏ của thanh niên lại chỉ biết
“vay” và “nhận”, thậm chí còn “nhận” quá nhiều mà không chịu “trả”. Họ đua đòi theo con
đường ăn chơi hưởng lạc: đến với vũ trường, tìm đến “nàng tiên nâu”. “cái chết trắng”, để tiêu

vèo hết cuộc đời trong chốc lát, vi những thú vui vô nghĩa, mà không hề biết hổ thẹn. Những
người có lối sống ích kỷ và bất nhân, vô ơn bạc nghĩa ấy thật đáng phê phán, lên án, phỉ nhổ.
Nói tóm lại, những câu thơ giản dị của Tố Hữu đã thể hiện một lẽ sống biết “vay” – “trả”;
“cho” – “nhận” đúng lương tâm và đạo lí rất đẹp của người Việt Nam xưa nay. Hiểu được lẽ
sống đó, mỗi chúng ta, ở từng cương vị cuộc sống khác nhau, hãy cống hiến hết sức mình, hãy
“cho” thật nhiều và gắng làm “Một mùa xuân nho nhỏ, lặng lẽ dâng cho đời” như nhà thơ
Thanh Hải đã viết:
“Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến”
================
Đề 8: Suy nghĩ về câu chuyện “Phần quan trọng nhất trên cơ thể”:
Mẹ tôi đã ra một câu đố: “Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể hả
con?”
Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai
là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: “không phải đâu con. Có rất nhiều người trên

thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục suy nghĩ về câu đố đó đi nhé,
sau này mẹ sẽ hỏi lại con.” Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng
nhất, vì thế đôi mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: “Con đã
học được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn nhiều
người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì”. Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì
thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ chỉ trả lời tôi: “Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất
nhanh, con yêu của mẹ”.
Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì thương
nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng đường 26 km từ thị xã về
quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện
huyện để mong được gặp bà lần cuối. Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi. Tôi đã thấy
bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố khóc như tôi.
Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: “Con đã tìm ra câu trả lời chưa?” Tôi
như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ nghĩ đó là một trò chơi
giữa hai mẹ con thôi.
Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: “Con trai ạ, phần
quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai.”
Tôi hỏi lại: “Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?”
Mẹ lắc đầu: “Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa vào khi
họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong
con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái
vai cho con có thể ngả đầu vào.”
Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải là “phần
ích kỷ”, mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.

Đã nhiều năm rồi, những lời mẹ nói vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi: “Vì cuộc sống là tình
yêu, con hãy là bờ vai để người khác tựa vào. Cuộc sống bận rộn, nhịp đời hối hả, càng ngày
con người càng xa cách nhau hơn, nhưng suy cho cùng, tất cả mọi sự cố gắng của con người
đều nhằm mục đích cải thiện cuộc sống mình.

Chuyện kể về người mẹ đã ra một câu đố: “Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ
thể hả con?”. Ngày nhỏ, người con bảo đôi tai là bộ phận quan trọng nhất. Vài năm sau, người
con lại cho rằng đôi mắt là bộ phận quan trọng nhất. Đã bao lần người con muốn mẹ nói ra đáp
án nên toàn đoán lung tung. Và sau lần trả lời ấy mẹ đều bảo là không đúng nhưng cũng khéo
léo khen con đã lớn và tiến bộ. Khi người bà qua đời mọi người đều khóc vì thương nhớ. Người
con vừa đạp xe vừa khóc. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần
cuối. Nhưng đến nơi thì đã muộn mất rồi. Người con thấy bố gục đầu vào vai mẹ và khóc. Lúc
liệm bà xong, người mẹ đến cạnh người con và bảo phần quan trọng nhất trên cơ thể chính là
cái vai, bởi vì đó là nơi người thân có thể dựa vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái
vai để nương tựa trong cuộc sống. Từ câu chuyện trên ta rút ra bài học ý nghĩa phần quan
trọng nhất của con người không phải là “phần ích kỷ”, mà là phần biết cảm thông với nỗi
đau của người khác.
Quả thật như vậy, cuộc sống sẽ chẳng là gì nếu không có tình yêu thương. Đó là đích
đến cuối cùng, khát vọng yêu và được yêu mà từ muôn đời nay con người vẫn luôn tìm kiếm.
Nội tâm con người là một thế giới rất đỗi huyền bí, người ta mạnh mẽ đấy, nhưng cũng dễ yếu
đuối, dễ nản lòng, và ngay chính lúc đó, người ta cần lắm một bờ vai để tựa vào, để những tâm
hồn yếu mềm được mạnh mẽ, để những khổ đau được yên nghỉ, để những vấp ngã có thể đứng
lên bước tiếp… Đôi vai là hiện thân của sự sẻ chia, là biểu tượng của sự nâng đỡ. Chính những
điều ấy là chất keo gắn kết con người với con người, đưa con người vượt qua mọi rào cản mà
xích lại gần nhau hơn. Đôi vai thật quan trọng biết bao, nó không chỉ đơn thuần là sự sẻ chia mà
còn là sự giúp đỡ. Người lữ hành trên chuyến xe đò về Tết cần lắm một bờ vai để ngả đầu chợp
mắt, lại sức cho cuộc hành trình dài. Người vừa đánh mất tình yêu cần lắm một bờ vai để khóc
cho vơi đi tổn thương đổ vỡ trong lòng. Người vừa trải qua tai nạn thập tử nhất sinh cần lắm
một bờ vai để biết rằng sự sống là quý giá và đáng trân trọng biết bao.Đối với những sinh viên
xa gia đình thì có điều gì ấm áp hơn bờ vai của cha mẹ khi được trở về nhà. Đôi vai đối với con
người thật ý nghĩa biết mấy! Đó là biểu hiện của sự cho đi, và đôi khi cũng là sự nhận lại.
Thông thường, người ta hay tựa vào vai của những người mà ta thân thuộc, nhưng đôi lúc ta
cũng nhận được một bờ vai xa lạ, để biết rằng trên đời này còn lắm tình yêu thương. Và khi gặp
một ai đó nản lòng, hãy để bờ vai ta làm điểm tựa cho họ, để ta không những chia sẻ tâm tư tình
cảm với họ, mà còn nhận được từ họ sự tin tưởng và niềm vui khi giúp đỡ người khác. Phần

quan trọng nhất của con người không phải là phần “ích kỉ”, mà là phần biết cảm thông với nỗi
đau của người khác. Tôi đã sống như vậy, sống để yêu mình và yêu người. Mỗi buổi sáng thức
dậy tôi vẫn có thói quen nhìn vào gương để cám ơn tạo hóa đã ban cho tôi một đôi vai để có thể
làm điểm tựa cho người khác, để tôi thể hiện tình yêu thương của mình đối với mọi người. Để
rồi mỗi khi có một ai đó hỏi tôi: “Phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể?”, tôi sẽ mỉm cười nhẹ
nhàng trả lời họ rằng: “Phần quan trọng nhất trên cơ thể chúng ta chính là đôi vai!”.
Tuy nhiên, trong cuộc sống hiện đại, nhiều lúc con người sống cô độc khép chặt mình
trong những ngôi nhà kín mít, sống mà không cần đến nhau, chỉ cần một chiếc ti vi, một chiếc
máy vi tính…là có thể tách ra cuộc sống của mọi người xung quanh. Và khi đó con người phải
chăng đang bị cầm tù trong sự cô đơn của chính mình? Rõ ràng thiếu đi sự sẻ chia, thiếu đi đôi

vai làm điểm tựa con người sẽ rơi vào trạng thái chông chênh, vô định. Bên cạnh đó cũng có
một số trường hợp, người có “đôi vai” vững chắc dễ tự đắc, ảo tưởng về vai trò của mình đối
với người khác dẫn đến lối sống ích kỉ, lợi dụng kiếm chác, đầy toan tính với những người cần
bờ vai của mình, cần hiểu rằng: “kẻ mạnh không phải là kẻ giẫm lên đôi vai của người khác.Kẻ
mạnh là kẻ nâng đỡ người khác trên đôi vai của chính mình”. Đây là một hành vi đáng lên án
và cần loại bỏ.
Nói tóm lại, xã hội ngày càng phát triển con người càng có thêm nhiều mối quan hệ song
ai cũng cần cho mình một bờ vai để tựa, một bờ vai để gánh vác trách nhiệm của mình trong
cuộc đời và những lỗi lầm mình đã gây ra. Hãy trân trọng những bờ vai quanh ta sẵn sàng để ta
tựa vào dù trong bất cứ hoàn cảnh nào và xây dựng cho mình một “đôi vai” cứng cáp, có sức
chịu đựng bạn nhé!
===================
Đề 9: Nghị luận về câu chuyện “Trái tim hoàn hảo”:
Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim đẹp nhất
vì chẳng hề có một tì vết hay rạn nứt nào. Đám đông đều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất
mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói: “Trái tim của anh không đẹp bằng
trái tim tôi!”. Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh
mẽ nhưng đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim

khác được đắp vào nhưng không vừa khít nên tạo một bề ngoài sần sùi, lởm chởm; có cả
những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trám thay thế. Chàng trai
cười nói:
– Chắc là cụ nói đùa! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn của cụ chỉ là những mảnh chắp
vá đầy sẹo và vết cắt.
– Mỗi vết cắt trong trái tim tôi tượng trưng cho một người mà tôi yêu, không chỉ là
những cô gái mà còn là cha mẹ, anh chị, bạn bè… Tôi xé một mẩu tim mình trao cho họ,
thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế
nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn
hơn mẩu tôi trao lại họ, ngược lại với mẩu tim của tôi và con cái tôi. Không bằng nhau
nên chúng tạo ra những nếp sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúng nhắc nhở đến tình yêu
mà tôi đã chia sẻ. Thỉnh thoảng tôi trao mẩu tim của mình nhưng không hề được nhận lại
gì, chúng tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc chẳng cần sự đền đáp qua lại. Dù
những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó họ sẽ trao
lại cho tôi mẩu tim của họ, lấp đầy khoảng trống mà tôi luôn chờ đợi.
Chàng trai đứng yên với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một mẩu từ
trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một mẩu từ trái tim đầy vết
tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên
một đường lởm chởm trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo
nhưng lại đẹp hơn bao giờ hết vì tình yêu từ trái tim của cụ già đã chảy trong tim anh…
Tình thương là nơi bắt đầu của một trái tim nhân hậu, trái tim ấy là bài cát ngày ngày đón
nhận những đợt sóng tình thương dào dạt vỗ nhịp vào cuộc sống con người. Vì lẽ đó, thật đẹp
biết bao nhiêu nếu như những đợt sóng ấy cứ âm thầm vỗ nhịp, hoà cùng nhịp đập với những
trái tim nhân từ. Cuộc đời con người lấy tình thương nuôi dưỡng tâm hồn, từ tâm hồn xây dựng
nên một trái tim của tình yêu, lẽ sống và dần dần trái tim ấy chợt sáog long lanh trở thành một

trái tim hoàn thiện. Và không biết từ bao giở mọi người cho ràng: “Trái tìm hoàn thiện nhất là
trái tim có nhiều mảnh vá”.
Chuyện kể về, một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim đẹp

nhất vì chẳng hề có một tì vết hay rạn nứt nào. Đám đông đều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà
họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói: “Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!”.
Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ và dường như mọi người không đồng tình.
Nhưng ông cụ vẫn khẳng định trái tim của mình đẹp vì mỗi vết cắt trong trái tim tượng trưng
cho một người mà ông yêu thương và thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim cho ông để
ông đắp vào nơi vừa xé ra. Chàng trai đứng yên với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé
một mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một mẩu từ trái tim
đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn
bao giờ hết vì tình yêu từ trái tim của cụ già đã chảy trong tim anh…
Quả thật như vậy, trái tim hoàn thiện là trái tim biết dung hoà tất cả phẩm chất tốt đẹp
của con người. Phẩm chất ấy bao gồm tất cả những tình cảm, cảm xúc cùa một con người đích
thực. Một trái tim hoàn thiện luôn ngự trị trong con người giàu lòng nhân ái, vị tha, cả một cuộc
đời luôn cống hiến, dâng mình tất cả, luôn biết dung hòa giữa cho và nhận vì một lẽ, vì một điều
duy nhất, đó là vì tình yêu giữa người vớì người. Những con người ấy lúc nào cũng tồn tại một
trái tim luôn luôn biết lắng nghe, luôn luôn biết thấu hiểu, biết yêu thươrg và sẻ chia chấp nhận
hi sinh bản thân mình để mang đến niềm vui đích thực chơ những người xung quanh. Trái tim
có nhiều mảnh vá là trái tim chịu nhiều tổn thất, chịu nhiều nỗi đau và chia sẻ, hi sinh vì những
cuộc đời khác. Xung quanh ta, mọi người trao yêu thương cho nhau bằng lời nói, ánh mắt, cử
chỉ một lần trao yêu thương là một lần con tim lại mở lòng, thổn thức đến kì lạ. Có được sự
hoàn thiện của trái tim, lòng nhân ái, vị tha là liều thuốc mạnh, hoá giải từng mật mã khó nhất
để giải thoát một trái tim đang ngập trong lầm lỗi, trong ganh đua, ích kỉ. Lòng nhân ái, vị tha
bao giờ cũng đưa con người vào thiên đường của ước vọng, của tình yêu thương con người trao
đến nhau. Nó bao giờ cũng đem đến cho trái tim một tinh thần thương yêu, chia sẻ, biết cúi
mình xuống đón nhận bao nỗi đau bất hạnh, san sẻ những gì có thể dù cho rất nhỏ nhưng cái
nhỏ nhoi đó chính là “một miếng khi đói bằng một gói khi no”. Con người Việt Nam trải qua
muôn ngàn gian khổ, đau thương và mất mát mới gây dựng được một đất nước thanh bình như
ngày nay. Đau thương là thế, mất mát là thế, họ đã gạt đi đau thương của mình, tự tìm đến hạnh
phúc đích thực và đột nhiên lại rơi lệ trước bao nỗi đau của người khác kém hạnh phúc hơn.
Bao con người ấy, bao người Việt Nam ấy, họ đều có trái tim Việt Nam hoàn thiện nhất. Biết
bao người cha người mẹ vẫn lặn lội mưu sinh hàng ngày, trái tim có thể nhiều vết thương vì

những cực nhọc về thân thể, những lo âu, suy nghĩ, trăn trở, dằn vặt về tâm hồn….nhưng chỉ cần
một nụ cười rạng rỡ trên đôi môi con khi có chiếc xe đạp bằng bạn bằng bè là đủ xoa tan đi hết
muộn phiền, những nếp nhăn trên trán…. và niềm hạnh phúc ấy đủ sức vá lại những vết thương
bao ngày qua. Niềm hạnh phúc ấy tiếp thêm sức mạnh cho cha mẹ làm việc hăng say hơn, yêu
đời hơn. Một trái tim hoàn thiện còn là trái tim dù bị tổn thương nhưng vẫn muốn cho đi, muốn
yêu và khao khát được yêu mãi mãi….Một cuộc đời bôn ba đến những vùng đất lạ, tìm kiếm bao
lí tưởng tuyệt vời nhất để rồi suốt một đời Bác sẵn sàng hi sinh hạnh phúc riêng tư, thậm chí là
cá một cuộc đời để tìm đến những ngày sống độc lập tự do cho toàn dân tộc.
Tuy nhiên, cuộc sống quanh ta vẫn còn những trái tim ngập trong lỗi lầm, trng gan đua,
ích kỉ, những thù hằn, ghen ghét, đố kị lẫn nhau. Đó chính là những người có lối sống nhỏ nhoi,

ích kỉ. Họ thậm chí còn không biết được khái niệm của sự tha thứ và biết ơn. Đó quả là những
hành động đáng bị phê phán.
Nói tóm lại, sống giữa một cộng đồng, nhận được tất cả những tình cảm đoàn kết, thân
ái, tương trợ của mọi người, chúng ta đã tin tưởng, thương yêu và giúp đỡ mọi người. Mỗi bông
hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời, hướng về đó nó có thể cảm nhận được ánh nắng
mặt trời đang toả ấm để nó biết rằng nó vẫn còn tồn tại. Và con người cũng vậy, chừng nào con
người còn sống, họ cũng hướng thiện trái tim họ sẵn sàng hướng đến mọi trái tim, sẵn sàng xích
lại gần nhau hơn. Sống như vậy mới xứng đáng là một trái tim hoàn thiện.
“Nếu là con chim, chiếc lá
Thì con chim phải hót
Chiếc lá phải xanh
Lẽ nào vay mà không có trả?
Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình?”
===================

Xem thêm: Bói Tính Cách Qua Ngày Tháng Năm Sinh, Nhìn Ngày Tháng Năm Sinh Biết Ngay

Tài liệu liên quan

*

Một vài hướng dẫn làm văn nghị luận xã hội. 17 5

Xem thêm bài viết thuộc chuyên mục: Luận văn